Picture
Đêm hôm sau trời mưa to, nước ào ào trút xuống mái nhà, nhảy múa trước hiên. Căn phòng lạnh và có vẻ buồn.

Chỉ có một mình bác Ô đen hân hoan. Bác chờ đợi im lặng suốt một mùa nắng. Có những con nhện hỗn hào leo lên thân bác tính chuyện ở lâu dài. Thật là một điều không tha thứ được. Nhưng ngày mai, khi bình minh tới, ông chủ sẽ trịnh trọng nhờ tới bác. Khi ông ở xe hơi bước xuống, bác sẽ che đầu ông. Khi ông ở sở ra xe, bác lại che đầu ông lần nữa. Bác sẽ ngửa mặt nhìn trời, chống trả những giọt mưa một cách oai hùng. Một đồ vật cảm thấy sung sướng khi thấy mình có ích. Bác Ô muốn nói thật nhiều về ngày mai. Nhưng bác đành phải im lặng.

Căn phòng cũng im lặng đến nửa đêm. Đó là lệnh của ông Cung tên, kẻ quí phái nhiều tuổi, nhiều kinh nghiệm chiến trường này cho biết đấy là cách tưởng niệm bác Đèn xếp đẹp đẽ nhất. Ông Cung tên bảo vụ mặc niệm không có tính bắt buộc, ai muốn tỏ lòng cám ơn bác Đèn xếp thì cứ im lặng, có thế thôi. Nhưng cả phòng không có vật nào lên tiếng.


 
Picture
Trong chương trình ca nhạc Thuý Nga Paris 104, chủ đề “The Beginning”, MC Nguyễn Cao Kỳ Duyên đã có phần phỏng vấn cá nhân nhạc sỹ Hoài An về bài hát tâm đắc nhất của anh, vị nhạc sĩ đã trả lời “Nếu Chỉ Còn Một Ngày Để Sống”, vì anh cho rằng thời gian lúc này rất quan trọng nên người ta sẽ dành cho người thân yêu của mình theo thứ tự ưu tiên. Đó là câu trả lời của vị nhạc sĩ. Trong câu chuyện về vị Thánh trẻ Dominique Savio 12 tuổi, khi Savio đang chơi đá banh trên sân trường thì Cha John Don Bosco (Vị Thánh Lập Dòng Don Bosco) đã hỏi cậu bé “Nếu hôm nay tận thế thì con sẽ làm gì?” Savio trả lời không cần suy nghĩ “Thưa Cha, con vẫn cứ chơi đá banh!” Hai con người có hai cách tiếp cận về thời gian sau hết của mình, và chắc chắn mỗi người chúng ta sẽ có một cách trả lời, song thiết tưởng sẽ chỉ có thể qui về hai mối của một vấn đề: vị nhạc sỹ và vị thánh.


 
Cái nghèo cái đói thường trực trong ngôi nhà nhỏ này, nhưng dường như, nỗi cơ cực bần hàn ấy không buông tha họ. Cậu con trai bắt đầu cắp sách đến trường cũng là lúc nỗi mất mát lớn bỗng nhiên đổ ập xuống đầu họ. Cha qua đời vì cơn bạo bệnh. Hai mẹ con tự tay mình mai táng cho người chồng, người cha vắn số.
Người mẹ góa bụa ở vậy, chị quyết không đi bước nữa. Chị biết, bây giờ chị là chỗ dựa duy nhất cho con trai mình. Chị cặm cụi, chăm chỉ gieo trồng trên thửa ruộng chật hẹp, tài sản quý giá nhất của hai mẹ con chị. Ngày qua ngày, năm nối năm, những tấm giấy khen của cậu con trai hiếu học dán kín cả bức tường vôi nham nhở. Nhìn con trai ngày một lớn lên, ngoan ngoãn, học hành giỏi giang, nước mắt bỗng lăn trên gò má chị.