|
|
Mồng Một Tết Cha, Mồng Hai Tết Mẹ, Mồng Ba Tết Thầy
Chỉ còn vài ngày nữa là tết cổ truyền của người Việt đến, khắp nơi nơi đã rộn ràng bao sắc xuân. Cây cối đang đâm chồi nảy lộc, chim én chao nghiêng báo mùa xuân về. Trong không khí mừng xuân mới, tôi chợt chạnh lòng nhớ về quê xưa. Nhớ bác mẹ với câu thành ngữ “Mồng một tết cha, mồng hai tết mẹ, mồng ba tết thầy”.
Câu thành ngữ là lời răn dạy những bậc hiếu tử phải biết lễ nghĩa ở đời, phải luôn khắc cốt nghi tâm công lao trời bể của bậc phụ mẫu để rồi dù có đi đâu cũng luôn nhớ ngày này để về thăm mẹ, thăm cha. Tuy còn nhiều dị bản (Mồng một ăn tết nhà cha/ Mồng hai nhà mẹ, mồng ba nhà thầy; Mồng một tết mẹ, tết cha/ Mồng hai tết chú, mồng ba tết thầy…). Nhưng dù có nói theo cách nào đi nữa thì câu chuyện lễ nghĩa ở đây cũng chỉ xoay quanh trong “ba ngày tết” (Đói ngày giỗ cha, no ba ngày tết). Đây là khoảng thời gian chủ chốt, là tiêu điểm của các hoạt động hướng về cái Tết cổ truyền thiêng liêng của dân tộc ta (Sang ngày mồng 4, mồng 5 chẳng hạn, không khí tết vẫn còn nhưng cảm xúc và ý nghĩa của nó đã giảm đi nhiều). Cha là người dưỡng dục ta (Công cha như núi Thái Sơn), là hiện thân của “họ hàng bên nội”, còn mẹ là người cù lao chín tháng mười ngày sinh ra ta (Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra), là hiện thân của “họ hàng bên ngoại”. Công cha, nghĩa mẹ cao rộng trời bề nên dù có đi đâu xa thì ngày tết vẫn phải về sum họp và chúc tết ba mẹ.
Theo tục xưa truyền lại thì sáng ngày mồng một vợ chồng con cái, anh em ruột thịt sẽ về bên nội để chúc thọ cha mẹ, ông bà và thắp hương cúng bái tổ tiên để tỏ lòng thành kính. Theo thông lệ, người con cả, người anh cả, người cháu đích tôn vào trước, sau đó đến hàng em út vào sau, lần lượt nói lời chúc tụng ông bà, cha, mẹ sức khoẻ và những điều tốt lành. Ông bà, cha mẹ bên nội cũng chúc tết lại con cháu kèm theo những đồng tiền mới bọc trong giấy hồng điều gọi là cho lộc con cháu để con cháu lấy may.
Đến mồng hai Tết, vợ chồng con cái lại sang chúc tết bên nhà ngoại. Nghi lễ chúc tết cũng tương tự như bên nhà nội. Sau những nghi thức trang trọng, đầm ấm và thân tình như thế, ông bà cha mẹ con cháu thường quây quần, sum họp bên nhau cùn thưởng thức bữa cố tết đông vui. Nghi thức chúc và ăn tết ngày đầu xuân bao giờ cũng để lại ấn tượng sâu đậm cho mọi người dân Việt, đặc biệt là tuổi thơ về hạnh phúc gia đình đầm ấm, có trên có dưới, đầy đủ, viên mãn. Nếp sống đẹp ngày Tết thể hiện sự tri ân của con cháu với ông bà cha mẹ hai bên nội ngoại – cái gốc sinh thành và giáo dưỡng mình nên người.
Sang ngày mồng ba, người Việt thường dành riêng đi lễ Tết thầy giáo. Với tinh thần tôn sư trọng đạo, người Việt quan niệm Nhất tự vi sư, bán tự vi sư nghĩa là dạy một chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy – để tỏ lòng tri ân người có công khai tâm cho con người bằng trí thức, bằng chữ.
Mồng một tết cha, mồng hai tết mẹ, mồng ba tết thầy là môt phong tục tốt đẹp của cha ông ta từ ngàn đời xưa. Đây là nét văn hóa đã được bảo tồn và giữ gìn qua bao thế hệ. Việc giữ gìn, bảo tồn phong tục này trong đời sống văn hóa tinh thần của người Việt là việc làm cần thiết bởi cùng với sự phát triển của xã hội hiện nay, mỗi quan hệ tôn ti trật tự trong gia đình đã có nhiều thay đổi. Nhiều người con vì mải mê làm việc kiếm tiến mà quên đi cha mẹ, không những vậy có những kẻ vì danh lợi mà đối xử tàn tệ với cha mẹ. Tết cha, tết mẹ phải ở cái tâm bởi không tâm thì dù quà cao cỗ đầy cũng không bằng một chén rượu nhạt hay miếng trầu thơm!
Kính chúc các bạn và gia đình một năm mới An Khang – Thịnh Vượng – Vạn Sự Như Ý !
Câu thành ngữ là lời răn dạy những bậc hiếu tử phải biết lễ nghĩa ở đời, phải luôn khắc cốt nghi tâm công lao trời bể của bậc phụ mẫu để rồi dù có đi đâu cũng luôn nhớ ngày này để về thăm mẹ, thăm cha. Tuy còn nhiều dị bản (Mồng một ăn tết nhà cha/ Mồng hai nhà mẹ, mồng ba nhà thầy; Mồng một tết mẹ, tết cha/ Mồng hai tết chú, mồng ba tết thầy…). Nhưng dù có nói theo cách nào đi nữa thì câu chuyện lễ nghĩa ở đây cũng chỉ xoay quanh trong “ba ngày tết” (Đói ngày giỗ cha, no ba ngày tết). Đây là khoảng thời gian chủ chốt, là tiêu điểm của các hoạt động hướng về cái Tết cổ truyền thiêng liêng của dân tộc ta (Sang ngày mồng 4, mồng 5 chẳng hạn, không khí tết vẫn còn nhưng cảm xúc và ý nghĩa của nó đã giảm đi nhiều). Cha là người dưỡng dục ta (Công cha như núi Thái Sơn), là hiện thân của “họ hàng bên nội”, còn mẹ là người cù lao chín tháng mười ngày sinh ra ta (Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra), là hiện thân của “họ hàng bên ngoại”. Công cha, nghĩa mẹ cao rộng trời bề nên dù có đi đâu xa thì ngày tết vẫn phải về sum họp và chúc tết ba mẹ.
Theo tục xưa truyền lại thì sáng ngày mồng một vợ chồng con cái, anh em ruột thịt sẽ về bên nội để chúc thọ cha mẹ, ông bà và thắp hương cúng bái tổ tiên để tỏ lòng thành kính. Theo thông lệ, người con cả, người anh cả, người cháu đích tôn vào trước, sau đó đến hàng em út vào sau, lần lượt nói lời chúc tụng ông bà, cha, mẹ sức khoẻ và những điều tốt lành. Ông bà, cha mẹ bên nội cũng chúc tết lại con cháu kèm theo những đồng tiền mới bọc trong giấy hồng điều gọi là cho lộc con cháu để con cháu lấy may.
Đến mồng hai Tết, vợ chồng con cái lại sang chúc tết bên nhà ngoại. Nghi lễ chúc tết cũng tương tự như bên nhà nội. Sau những nghi thức trang trọng, đầm ấm và thân tình như thế, ông bà cha mẹ con cháu thường quây quần, sum họp bên nhau cùn thưởng thức bữa cố tết đông vui. Nghi thức chúc và ăn tết ngày đầu xuân bao giờ cũng để lại ấn tượng sâu đậm cho mọi người dân Việt, đặc biệt là tuổi thơ về hạnh phúc gia đình đầm ấm, có trên có dưới, đầy đủ, viên mãn. Nếp sống đẹp ngày Tết thể hiện sự tri ân của con cháu với ông bà cha mẹ hai bên nội ngoại – cái gốc sinh thành và giáo dưỡng mình nên người.
Sang ngày mồng ba, người Việt thường dành riêng đi lễ Tết thầy giáo. Với tinh thần tôn sư trọng đạo, người Việt quan niệm Nhất tự vi sư, bán tự vi sư nghĩa là dạy một chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy – để tỏ lòng tri ân người có công khai tâm cho con người bằng trí thức, bằng chữ.
Mồng một tết cha, mồng hai tết mẹ, mồng ba tết thầy là môt phong tục tốt đẹp của cha ông ta từ ngàn đời xưa. Đây là nét văn hóa đã được bảo tồn và giữ gìn qua bao thế hệ. Việc giữ gìn, bảo tồn phong tục này trong đời sống văn hóa tinh thần của người Việt là việc làm cần thiết bởi cùng với sự phát triển của xã hội hiện nay, mỗi quan hệ tôn ti trật tự trong gia đình đã có nhiều thay đổi. Nhiều người con vì mải mê làm việc kiếm tiến mà quên đi cha mẹ, không những vậy có những kẻ vì danh lợi mà đối xử tàn tệ với cha mẹ. Tết cha, tết mẹ phải ở cái tâm bởi không tâm thì dù quà cao cỗ đầy cũng không bằng một chén rượu nhạt hay miếng trầu thơm!
Kính chúc các bạn và gia đình một năm mới An Khang – Thịnh Vượng – Vạn Sự Như Ý !
Ước Mơ
Cậu bé đã viết bảy trang giấy mô tả khát vọng ngày nào đó sẽ làm chủ trang trại nuôi ngựa
Có một cậu bé sống cùng với cha của mình, một người làm nghề huấn luyện ngựa. Do công việc, người cha phải sống như một kẻ du mục. Ông đi từ trang trại này đến trang trại khác để huấn luyện các chú ngựa chưa được thuần hóa. Kết quả là việc học hành của cậu bé không được ổn định lắm. Một hôm, thầy giáo bảo cậu bé về viết một bài luận văn với đề tài “Lớn lên em muốn làm nghề gì?“.
Đêm đó, cậu bé đã viết bảy trang giấy mô tả khát vọng ngày nào đó sẽ làm chủ một trang trại nuôi ngựa. Em diễn đạt ước mơ của mình thật chi tiết. Thậm chí em còn vẽ cả sơ đồ trại nuôi ngựa tương lai với diện tích khoảng 200 mẫu, trong đó em chỉ rõ chỗ nào xây nhà, chỗ nào đặt làm đường chạy cho ngựa.
Viết xong, cậu bé đem bài nộp thầy giáo.
Vài ngày sau, cậu bé nhận lại bài làm của mình với một điểm 1 to tướng và một dòng bút phê đỏ chói của thầy “Đến gặp tôi sau giờ học”.
Thế là cuối giờ cậu bé đến gặp thầy và hỏi:
- Thưa thầy, tại sao em lại bị điểm 1?
- Em đã hoạch định một việc mà em không thể làm được. Ước mơ của em không có cơ sở thực tế. Em không có tiền thân lại xuất thân từ một gia đình không có chỗ ở ổn định. Nói chung, em không được một nguồn lực khả dĩ nào để thực hiện những dự tính của mình. Em có biết để làm chủ một trại nuôi ngựa thì cần phải có rất nhiều tiền không? Bây giờ tôi cho em về làm lại bài văn. Nếu em sửa chữa cho nó thực tế hơn thì tôi sẽ cứu xét đến điểm số của em. Rõ chưa?
Hôm đó, cậu bé về nhà và nghĩ ngợi mãi. Cuối cùng cậu gặp cha để hỏi ý kiến.
- Con yêu, chính con phải quyết định vì ba nghĩ đây là ước mơ của con.
Nghe cha đáp, cậu bé liền nhoẻn miệng cười và sau đó đến gặp thầy giáo của mình:
- Thưa thầy, thầy có thể giữ điểm 1 của thầy, còn em xin được giữ ước mơ của mình.
Nhiều năm trôi qua, vị thầy giáo đó đã tình cờ dẫn 30 học trò của mình đến một trang trại rộng 200 mẫu để cắm trại. Thật tình cờ, hai thầy trò đã gặp nhau. Cầm tay, thầy nói:
- Này, khi anh còn học với tôi, tôi đã đánh cắp ước mơ của anh, và suốt bao nhiêu năm qua tôi cũng đã làm thế với bao đứa trẻ khác, tôi rất ân hận về điều đó.
Nghe thầy nói thế, cậu bé nay đã là ông chủ vội đáp:
- Không, thưa thầy, thầy không có lỗi gì cả, chẳng qua thầy chỉ muốn những gì tốt đẹp sẽ đến với học trò của mình mà thôi. Còn em chỉ muốn theo đuổi tới cùng những khát vọng của đời mình.
(theo Internet)
"MỘT" MÀ CÓ THỂ LÀM TẤT CẢ
Một bài hát gây sôi động khoảnh khắc…
Một bông hoa đánh thức giấc mơ…
Một mầm cây khai mở một khu rừng…
Một cánh chim báo hiệu mùa xuân đến…
Một nụ cười bắt đầu một tình bạn…
Một tiếng vỗ tay khích lệ tinh thần…
Một ánh sao dẫn đường trong đêm tối…
Một lời nói tạo nên một thành quả…
Một lá phiếu thay đổi một quốc gia…
Một tia nắng làm sáng cả căn phòng…
Một ngọn nến xua tan bóng đêm…
Một nụ cười xóa hết những buồn đau…
Một bước tiến mở ra chặng đường mới…
Một lời kinh khởi xướng khúc nguyện cầu…
Một niềm tin vực dậy tấm linh hồn…
Một tiếp xúc thấy mình được chăm sóc…
Một góp ý làm sáng vấn đề…
Một trái tim giúp hiểu được sự chân thành…
Một cuộc sống làm nên điều khác biệt…
Những điều này đều có thể xảy ra… tùy thuộc vào chính bạn !
Nguyên tác “What all ‘1′ can do”
Bản dịch của Trần Thị Kim Danh
Một bông hoa đánh thức giấc mơ…
Một mầm cây khai mở một khu rừng…
Một cánh chim báo hiệu mùa xuân đến…
Một nụ cười bắt đầu một tình bạn…
Một tiếng vỗ tay khích lệ tinh thần…
Một ánh sao dẫn đường trong đêm tối…
Một lời nói tạo nên một thành quả…
Một lá phiếu thay đổi một quốc gia…
Một tia nắng làm sáng cả căn phòng…
Một ngọn nến xua tan bóng đêm…
Một nụ cười xóa hết những buồn đau…
Một bước tiến mở ra chặng đường mới…
Một lời kinh khởi xướng khúc nguyện cầu…
Một niềm tin vực dậy tấm linh hồn…
Một tiếp xúc thấy mình được chăm sóc…
Một góp ý làm sáng vấn đề…
Một trái tim giúp hiểu được sự chân thành…
Một cuộc sống làm nên điều khác biệt…
Những điều này đều có thể xảy ra… tùy thuộc vào chính bạn !
Nguyên tác “What all ‘1′ can do”
Bản dịch của Trần Thị Kim Danh
Cảm ơn anh...!
Cảm ơn anh vì đã bên em trong những ngày nắng, ngày mưa và ra đi khi trái tim em đã mạnh mẽ hơn vì yêu anh.
Cảm ơn anh đã học và làm việc thật say mê, để em được tiếp thêm động lực mạnh mẽ, không dám lười biếng...
Cảm ơn anh đã hoạt động xã hội rất nhiệt tình, để em được bùng lên một ngọn lửa của tình nguyện...
Cảm ơn anh đã sống cho những gì mơ ước, để em mạnh dạn đi tìm ý nghĩa cuộc đời mình...
Cảm ơn anh đã chấp nhận điểm yếu của em, để em có thêm mạnh mẽ giữa cuộc đời này...
Cảm ơn anh không ghen khi em “bị hấp dẫn” bởi những chàng trai khác, để em cảm thấy mình thực sự đã được anh tin tưởng...
Cảm ơn anh đã không tặng quà em vào các ngày lễ, để em hiểu rằng anh luôn trân trọng em từng ngày...
Cảm ơn anh đã không đến chúc mừng sinh nhật em, để em nhận ra hạnh phúc hay khổ đau là do cách nhìn của mỗi người về cuộc sống...
Cảm ơn anh đã im lặng khi nghe em kể rắc rối, để em nhận ra mình phải tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình...
Cảm ơn anh đã không trả lời tin nhắn đêm khuya, để em hiểu mình phải yêu quý bản thân mình trước tiên...
Cảm ơn anh đã không đi chơi cuối tuần với em, để em nhận ra gia đình và bạn bè luôn đợi em để cùng được yêu thương...
Cảm ơn anh đã buông tay em...
... để em nhận ra mình phải làm gì khi đời chao đảo...
Cảm ơn anh vì đã tìm ra em giữa dòng người trong cuộc đời này và yêu thương em chân tình nhất cho đến khi kết thúc.
Cảm ơn anh đã học và làm việc thật say mê, để em được tiếp thêm động lực mạnh mẽ, không dám lười biếng...
Cảm ơn anh đã hoạt động xã hội rất nhiệt tình, để em được bùng lên một ngọn lửa của tình nguyện...
Cảm ơn anh đã sống cho những gì mơ ước, để em mạnh dạn đi tìm ý nghĩa cuộc đời mình...
Cảm ơn anh đã chấp nhận điểm yếu của em, để em có thêm mạnh mẽ giữa cuộc đời này...
Cảm ơn anh không ghen khi em “bị hấp dẫn” bởi những chàng trai khác, để em cảm thấy mình thực sự đã được anh tin tưởng...
Cảm ơn anh đã không tặng quà em vào các ngày lễ, để em hiểu rằng anh luôn trân trọng em từng ngày...
Cảm ơn anh đã không đến chúc mừng sinh nhật em, để em nhận ra hạnh phúc hay khổ đau là do cách nhìn của mỗi người về cuộc sống...
Cảm ơn anh đã im lặng khi nghe em kể rắc rối, để em nhận ra mình phải tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình...
Cảm ơn anh đã không trả lời tin nhắn đêm khuya, để em hiểu mình phải yêu quý bản thân mình trước tiên...
Cảm ơn anh đã không đi chơi cuối tuần với em, để em nhận ra gia đình và bạn bè luôn đợi em để cùng được yêu thương...
Cảm ơn anh đã buông tay em...
... để em nhận ra mình phải làm gì khi đời chao đảo...
Cảm ơn anh vì đã tìm ra em giữa dòng người trong cuộc đời này và yêu thương em chân tình nhất cho đến khi kết thúc.
CHUYỆN TÌNH CHUỒN CHUỒN
Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.
Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.
Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.
Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.
Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: “Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?“. Chàng trai không chần chừ vội đáp: “Con bằng lòng!”.
Thượng đế nói: “Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?”. Không chần chừ chàng trai vội đáp: “Con bằng lòng!”.
o O o
Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!
Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.
Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.
Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.
o O o
Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái.
“Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em…“, nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.
Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.
o O o
Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.
Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn.
Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.
Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.
o O o
Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.
Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói: “Con bằng lòng!”. Chàng thấy người bác sĩ lồng chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.
Thượng đế hỏi: “Con đã hối hận rồi sao?”. Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: “Con không!”
Thượng đế hài lòng nói: “Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!”.
Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: “Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời…“
o O o
Tình yêu cho đi là tình yêu còn mãi ..
Yêu một người không phải là nhất định phải có được họ. Nhưng đã có được một người thì hãy yêu lấy họ. Có cánh chuồn nào trên vai bạn không? Và nếu bạn nhận được bài dịch này, chứng tỏ đang có một người nào đó yêu bạn, hoặc bởi vì bạn đang yêu quý một ai đó ở bên.
(st)
Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.
Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.
Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.
Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: “Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?“. Chàng trai không chần chừ vội đáp: “Con bằng lòng!”.
Thượng đế nói: “Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?”. Không chần chừ chàng trai vội đáp: “Con bằng lòng!”.
o O o
Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!
Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.
Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.
Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.
o O o
Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái.
“Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em…“, nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.
Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.
o O o
Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.
Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn.
Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.
Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.
o O o
Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.
Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói: “Con bằng lòng!”. Chàng thấy người bác sĩ lồng chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.
Thượng đế hỏi: “Con đã hối hận rồi sao?”. Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: “Con không!”
Thượng đế hài lòng nói: “Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!”.
Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: “Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời…“
o O o
Tình yêu cho đi là tình yêu còn mãi ..
Yêu một người không phải là nhất định phải có được họ. Nhưng đã có được một người thì hãy yêu lấy họ. Có cánh chuồn nào trên vai bạn không? Và nếu bạn nhận được bài dịch này, chứng tỏ đang có một người nào đó yêu bạn, hoặc bởi vì bạn đang yêu quý một ai đó ở bên.
(st)
Copyright © 2011 Design by Lê Tiến
Mọi thắc mắc xin gửi về Email: [email protected]
Điện thoại: 0121.492.4542
Yahoo: easycare_vn -- Skype: letien312
Mọi thắc mắc xin gửi về Email: [email protected]
Điện thoại: 0121.492.4542
Yahoo: easycare_vn -- Skype: letien312